Thời gian thấm thoắt, năm tháng thoi đưa. Trong nháy mắt, Diệp Tiểu Xuyên đã bị phạt ở Tư Quá Nhai được nửa tháng, ngày thứ sáu phát hiện cổ tịch trên vách đá, ngày thứ bảy có thể Ngự Không Khống Vật, hắn liền cảm thấy không còn nhàm chán như trước.
Chiều hôm qua, Thương Vân sơn lại bắt đầu có tuyết lớn rơi. Hắn một bên tu luyện công pháp trong điển tịch trên vách đá, một bên khống chế Vô Phong cổ kiếm bay lượn trên không trung, thời gian qua thật là tiêu dao biết bao.
Sáng sớm một ngày này, hắn chậm rãi thu công, trong một khắc mở mắt, khí chất cả người hắn dường như hoàn toàn thay đổi, trong nửa tháng này, chừng mười ngày gần đây nhất, sau khi hắn nghiên cứu điển tịch trên vách đá vượt qua cánh cửa tầng thứ năm Khống Vật, tu vi đột nhiên tăng mạnh, dùng tiến triển cực nhanh cũng không thể hình dung.
Hôm nay, hắn muốn làm một việc, nhìn chăm chú trên vách đá điển tịch hồi lâu, rồi yên lặng quỳ xuống, rất cung kính dập đầu ba cái với vách đá.
Hắn nói: "Đại đệ tử Thương Vân môn đời thứ ba mươi tám Diệp Tiểu Xuyên, dưới cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên đạt được bí pháp cổ mà tổ sư khắc phía trên vách. Đệ tử ổn thỏa tuân theo nguyện vọng tổ sư, hành tẩu thiên hạ, trảm yêu trừ ma, giúp đỡ thiên đạo."
Nói đến đây, hắn lời nói xoay chuyển, có chút hèn mọn mà nói: "Để bảo đảm thần thông của Thương Vân không tiết ra ngoài, hôm nay đệ tử đành phải nhịn đau hủy đi điển tịch trên vách đá. Tổ sư yên tâm, văn tự trong điển tịch đệ tử đã đọc ngược như nước chảy, ngày sau có cơ hội, đệ tử nhất định sẽ đem điển tịch chép lại, mặt hiện lên chưởng môn, vĩnh cửu lưu truyền, trọng chấn ta Thương Vân chi uy!"
Nói xong, hắn đứng dậy, từ trong ngực móc ra người chuôi kiếm. Tâm niệm vừa động, huyền thanh sắc quang mang lóng lánh không chừng, thoáng chốc giữa Vô Phong thần kiếm lại lần nữa lộ ra nó tang thương thân kiếm.
Diệp Tiểu Xuyên thôi động chân nguyên, cổ kiếm Vô Phong quang mang đại thịnh, chém một trận xuống vách đá, chỗ kiếm khí đi qua, vách đá vỡ nát tan tành, điển tịch cổ xưa không biết tồn tại bao nhiêu năm, từng chút từng chút vĩnh viễn biến mất ở trong nhân thế.
Giữa trưa, sương mù còn lưu luyến, toàn bộ phía trước Thương Vân sơn tuyết đọng rất dày, một mảnh tường hòa.
Vân Khất U một mình đi trên con đường đá xanh tĩnh mịch, lúc đến cổng Giới Luật viện thì Tôn Nghiêu vừa vặn từ bên trong đi ra.
Tiểu trúc Nguyên Thủy nằm ngay hướng đông nam Giới Luật viện, ở cuối con đường đá xanh nhỏ này, nữ đệ tử của tiểu trúc Nguyên Thủy lui tới, thường xuyên đi qua cổng Giới Luật viện.
Tôn Nghiêu thấy được từ phương hướng tiểu trúc Nguyên Thủy có một nữ tử thanh lệ đi tới, da thịt Vân Khất U trắng hơn sương tuyết, đôi mắt lạnh như băng, khiến Tôn Nghiêu có chút cứng đờ, nhìn hơi ngây dại.
Dĩ nhiên, hắn vô cùng rõ ràng giữa hắn và Vân Khất U là rất không có khả năng, toàn bộ Thương Vân môn đều biết Vân Khất U lạnh lùng như băng, cơ hồ từ trước tới giờ không nói chuyện với người ngoài, bình thường gặp mặt cũng không chào hỏi.
Tuy nhiên hôm nay Vân Khất U dường như có chút khác lạ, khi đi đến trước mặt Tôn Nghiêu, Vân Khất U đột nhiên dừng bước, nói: "Tôn sư huynh."
Tôn Nghiêu sững sờ, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong trí nhớ mấy chục năm của hắn, hắn đã gặp Vân Khất U ít nhất mấy chục lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Vân Khất U chủ động nói chuyện với hắn.
Hắn chặn lại, nói: "Vân sư muội, ngươi gọi ta phải không?"
Vân Khất U nhìn Tôn Nghiêu bằng đôi mắt trong trẻo, chậm rãi nói: "Đồ ăn thường ngày của Diệp Tiểu Xuyên đang diện bích hối lỗi sau vách núi Tư Quá Nhai, là Giới Luật viện các ngươi phụ trách sao?"
Tôn Nghiêu gật đầu, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ, hắn không hiểu vì sao Vân Khất U lại đột nhiên nhắc đến tên phế vật Diệp Tiểu Xuyên.
Nghĩ lại, hắn cau mày nói: "Vân sư muội, có phải Diệp Tiểu Xuyên bất kính với ngươi không? Yên tâm, việc này do ta lo, ta sẽ để hắn ở Tư Quá Nhai chịu khổ thật nhiều."
Vân Khất U lắc đầu, nói: "Ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng không có ý muốn ngươi trừng trị hắn, Diệp Tiểu Xuyên này đã từng có chút ân huệ với ta, ta không muốn thiếu hắn cái gì. Lúc Giới Luật viện các ngươi chuẩn bị thức ăn cho hắn, không nên quá hà khắc. Hắn thích uống rượu, thích ăn thịt, thời gian hắn ở Tư Quá Nhai này, ngươi âm thầm cho hắn chút ưu đãi, không biết có thể không?"
"A?"
Trong lúc nhất thời Tôn Nghiêu chưa kịp phản ứng. Hắn không ngờ rằng, trong một đời đệ tử của Thương Vân môn, ngoài đại sư huynh Cổ Kiếm Trì, đệ tử xuất sắc nhất Vân Khất U lại vì Diệp Tiểu Xuyên mà mở cửa sau?
Vân Khất U thấy Tôn Nghiêu há to miệng, lại một lần nữa nói: "Có thể chứ?"
Thân thể Tôn Nghiêu run lên một cái, nói: "Cái này là việc rất nhỏ, Vân sư muội đã mở miệng, ta sẽ hết sức mà làm."
Vân Khất U thản nhiên nói: "Cảm ơn Tôn sư huynh."
Nói xong, nàng mặt không biến sắc rời đi, để lại Tôn Nghiêu một mình trong gió rét ngẩn người.
Sau núi, Tư Quá Nhai.
Diệp Tiểu Xuyên ngồi trên Tư Quá Nhai, đưa tay chộp lấy thanh tuyết đọng trước mặt, nhét vào miệng, nhịn không được mắng to: "Tên hỗn đản Tôn Nghiêu này, sao còn chưa phái Cô Lỗ Điểu đưa cơm cho ta, muốn bỏ đói ta sao?"
Tuy rằng mỗi ngày Giới Luật viện đưa thức ăn tới đều chỉ có màn thầu và dưa muối các loại, nhưng dù sao cũng có thể ăn.
Dù tu vi của Diệp Tiểu Xuyên có gia tăng đến đâu, cũng là một con người, người ta đều đã đến giờ ăn cơm, mà giờ đã gần xế chiều, Cô Lỗ Điểu vẫn chưa đến, khiến hắn đói đến mức ngực dán sau lưng, hai mắt nổi đom đóm.
Cuối cùng, trong lúc trông mòn con mắt, thân ảnh lộng lẫy của Cô Lỗ Điểu mới xuất hiện trên bầu trời.
Diệp Tiểu Xuyên nhảy dựng lên mắng: "Con chim thối kia! Sao giờ mới tới? Nếu lần sau mày còn dám trễ nữa, ta sẽ làm thịt người thành bữa ăn ngon!"
Cô Lỗ Điểu chính là một loại linh điểu, không biết đã sống bao nhiêu năm, đã sớm thông linh, tất nhiên hiểu được lời của Diệp Tiểu Xuyên.
Nó ở trên không trung kêu ‘lộc cộc lộc cộc’ vài tiếng, bày tỏ sự bất mãn với hành động và cách nói chuyện của Diệp Tiểu Xuyên, bồi hồi trên không trung, khi thì bay cao, khi thì lao xuống, nhưng vẫn không chịu đáp.
Diệp Tiểu Xuyên thấy Cô Lỗ Điểu đang trêu chọc mình, trong lòng tức giận, muốn rút cổ kiếm Vô Phong ra đuổi theo Cô Lỗ Điểu, nhưng nghĩ lại, nếu con chim xấu xí này nổi điên lên, ném hộp cơm dưới móng vuốt xuống sơn cốc, vậy hắn thật là phải nhịn đói.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Diệp Tiểu Xuyên đành bỏ đi tôn nghiêm, ôn tồn nói với Cô Lỗ Điểu: "Vừa rồi ta chỉ đùa giỡn thôi, ngươi đừng coi là thật, xin lỗi mà, mau xuống đây đi…"
Cùng lúc đó, bên trong sơn cốc phía dưới bình đài Tư Quá Nhai, mấy chục con khỉ lông xám đang cùng một thiếu nữ xinh đẹp chơi đánh gậy trượt tuyết.
Thiếu nữ đó nhìn chừng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo khoác lông vũ lộng lẫy, cổ đeo xâu chuỗi ngọc hình mặt trăng màu đen. Nàng có dung mạo tuyệt sắc, ánh mắt linh động, toát ra vẻ đáng yêu mềm mại.
Hai tay thiếu nữ trẻ tuổi nặn một quả cầu tuyết thật lớn, ném một con khỉ lông xám trực tiếp choáng váng, nhịn không được cười thật lớn, kết quả bị mấy chục con khỉ xung quanh cùng vò tuyết tấn công nàng, nàng không tránh kịp, có phần chật vật.
Đúng lúc này, thiếu nữ đột nhiên thét lớn: "Tất cả dừng tay!"
Mười mấy con khỉ bị tiếng thét căng cổ của thiếu nữ làm giật mình, tròng mắt nhìn loạn xạ, không biết cuối cùng thiếu nữ đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thiếu nữ đã nhận thua?
Thiếu nữ nghểnh cổ trong không khí ngửi một lúc lâu, rồi mới nhìn về phía tuyệt bích trên sườn đồi thung lũng, nhíu mày lẩm bẩm: "Sao ta lại ngửi thấy mùi gà quay từ phía trên truyền đến?"